Tôi đợi anh cà một ngày ròng. Càn phòng “hiệu trường” cùa anh vẫn im lim khép. Anh bận họp sờ. Một cô giáo bé nhỏ vẫn lăng xăng lúc mở lúc khép. Tôi hé mắt ròm vào. Một tấm ri đô xanh mướt chia căn phòng làm hai phần; một bẽn lả nơi làm việc với những biểu j mẫu, những lịch công tác thăm lớp, dự giờ và chi chít 1 nhừng việc vặt; bên kia là cả một thế giới hấp dần, là bội mùng màn nhóng nhánh, là chiếc sập chân quỳ vdr đường chạm khắc mềm mại, mượt mà. Cô giáo bé nhí kia đang lau chùi nền nhà, giúp anh ghi chép lịch cônđ tác trong tuần, tôi nhìn cô cũng khá xinh, gương mjỊ tròn cặp mắt dài, đen láy. Dường như cô cỏ ý thức ví cách đi ưỡn ẹo núng nính như hoa hậu, như muốn pí diễn cập mông tròn vẩy đi vẩy lại. Cô chăm chút ci phòng như chăm chút chủ nhân của nỏ. Tôi ghen! Phải tôi có quyền ghen lắm chứ. Năm lớp 12, tôi đã chí không anh nửa trên của tôi. Anh táo tơn lắm, hùng hổ 1 lắm. Bọn con trai láng tôi, dù chỉ cách làng anh một! cánh đồng nhưng phong cách họ khác hẳn. Dù tí tuổi nhưng họ cũng đi đứng như ông già; nỏi năng thì thựa bẩm hết ngày, lúc anh à, lúc chị à nghe lầm cẩm, sôt ruột. Xong cũng có điều tôi tự hào về họ lắm chứ. Họ học giỏi, cao ngạo. Tôi là dứa con gái có tiếng hoa hậu, vậy mà trai làng cứ tình bơ, có lần họp nhóm khuya, không may mất diện. Nhà ngói cũng như nhà gianh. Tôi chờ đợi một cánh tay choàng lên mình, đợi một bàn tay tinh nghịch thọc vảo bộ ngực mơn mởn, trinh khiết dang mẩy căng. Đọn con trai vội vã thắp lên hàng chục cây nến. Họ nghiêm trang quá. Không còn chê vào đầu được.
Bên kia cánh đồng là làng anh. Các anh thuộc dạng ăn to nói lớn. Học cũng không phải tồi đâu nhưng động nói là thẳng căng, xôn xôn, văng đủ thử hỗ trợ chủ dề câu chuyện. Anh cũng thế. Được cái cao ráo, bảnh bào nhưng anh sổng thật mạnh mẽ. Nói to như chém chả, dứt khoát, mọi chuyện mọi vấn đề đều được anh dưa đến đích chứ không bao giờ lửng lơ, ba phải. Hôm ấy anh ngấu nghiến tôi như một đửa trẻ, anh dụi đầu vào ngực tôi như kẻ sơ sinh thèm sữa mẹ. Nhưng bói đâu ra bởi tôi còn trình trăng.
– Chúng mình lấy nhau được không ?
– Sao lại không ?
– Nhưng mà, chuyện ngày xưa, các cụ cấm đấy. Đôi uyên ương xưa sao mà thiển cận, sao mà ghen tuông quá mửc. Lấy được cô vợ xinh, anh chàng như chết trên thân
thế người dẹp. Anh muốn bao vây, chiếm hữu tuyệt đối. Nhưng anh phải trả giá. Bọn con trai thây gái xinh bu vào như ruổi. Dù kiên trinh mấy rồi chị vợ cùng bị dính vào cuộc tinh ngang trái. Áy là vào mùa xè gồ, anh chồng lên rừng nửa tháng. Người khách hàng mua thì ít mà nhìn ngắm bà chù thì nhiều. Anh ta mua bán vòng vo, lê thê. Đến tận khuya thì người vợ gần như bất lực, chống cự một cách yếu ớt.
Người khách trẻ mua hàng và mua cả bà chủ xinhJ đẹp. Chuyện vỡ lờ, anh chồng hầm hầm từ rừng đổ vềJ anh dùng búa đạp nát những bộ ghế bây trên cửa hàng.j Chị vợ van chồng như tế sao. Nào là em vẫn yêu anỈỊfl nào là do khách quan, sao anh không canh giữ mà bị họl “điệu hổ ly sơn” anh chồng trợn mắt “mày cử xinh da man như thế đứa nào chẳng muốn lăn vào”. Anh đudl
Chị đau đớn ôm con về nhà mẹ đẻ.
Rồi từ hôm ấy, cứ chiều chiều chị lại ôm con đến cán điếm đầu làng trả con cho anh. Họ thay phiên nhau nuôi. Cứ thể, trong một thời gian dài dài. Rồi sự cố cũng xảy ra. Anh chồng rượu say li bì trong đám cồ triền miên. Đợi mãi không thấy chồng ra, thế là chị bế thăng con về nhà; hôm sau nữa chị ôm con đến một nơi xa lắc, xa hẳn nơi chị chịu tiếng ê chề.
Dân lảng hai bên bức xúc thẻ độc không lẩy nhau.
Lời nguyền ngang trái dó lỡ dở bao cuộc lình.
… Bầy giờ, hòn than ủ bấy lâu phát bủng lên.
Chiều, anh cùng về. Chiếc cúp 82 phành phạch tung hụi mủ mịt. Anh vào nhà lạ hoắc. Tôi không thể tượng tượng nổi, anh trở thảnh con người khác. Anh hăng hái lấm. táo tợn lấm. Bọn con gái lớp tôi nhiều đứa bị kiểm tra xem xét. Vậy mà giờ đây anh đĩnh đạc. Nói năng từ lốn, rảo trước đón sau. Hay anh đang bị khuôn theo chức hiệu trưởng.
– Chúng ta gặp nhau, trái đất tròn mà, song em về Irtròng này, vất vả đấy. Vì nhiều lớp chưa quen khuôn phép nếp sống lộn xộn – anh có vẻ ái ngại.
Cô giáo bé nhỏ gần như lúc nào cùng cặp kè bên anh, cô đang làm cấp phó phụ trách chuyên môn.
– Anh khỏi phải lo – tuy hơn Tùng 3 tuổi nhưng cô vẫn khiêm tốn – Tân (tên tôi) còn trẻ sẽ thừa năng lực vượt qua những trở ngại đỏ.
Ảnh mắt Thi như có lửa, nhấp nhấy. Tôi cảm thấy mình đang vào hoàn cảnh hểt sức khỏ chịu. Chi vài ngày sau tôi cũng nắm được tình hình. Cô hiệu phó là
người dịa phương đa có chồng. Anh chồng quán đội, deo lon dại tá. Anh mê mải cuộc sống binh nghiệp đến nỗi vè đến nhả, anh sống với vợ một cách qua quýt rồi lao vảo công vụ. Cuộc sống quá ư nhạt nhẽo. Đến khi Tirng dược bổ nhiệm công tác tại trường thì Thi mừng ra mật. Anh ở xa chân ướt chân ráo về trường còn lạ hoác, thiếu đủ thứ. Cô giáo sở tại chi đợi có thế vài ba ngày cô dã sắm cho anh đủ thứ, gần như độc quyền châm sóc anh. Họ là ban giám hiệu, chăm sóc nhau cũng phải thôi.
Đẵ cỏ một vài câu xì xào nhưng không có vấn đề gỉ| Kinh tế nhà Thi ở vùng trung này ai cũng thèm. iTifl nong đủng đinh, thừa thãi, thừa xe, thừa ti vi, thừa BH Bởi cái gi cù dược nâng cấp thây thế hay làm thêm. cfl có duy đứa con là họ chưa sản xuất được. Thi thfl muốn. Đen bữa, Thi chăm anh đại tá như chănnỉA giổng. Nào giá sổng, nào trứng gà ta trắng hồng, nàoH lộn. Anh ăn, ban đầu còn ngon sau ăn như nghĩa vụ, H lấy ăn để. Và một chù nhật anh nhảy lên bụng vợ hàfl chục lần mà không sao vọt ra một đứa con. Anh như cầl thủ say bóng đá, đá mãi, tấn công mãi mà không ch(X thùng lưới đối phương.
Tôi không dám chẳc Tùng đã làm gì cô hiệu phó mĩ miều cùa minh, chỉ biết rằng các chủ nhật anh thường được Thi mời đến chơi, tất nhiên là ông dại tá đang bận
quán nghiệp. Ngáy nghi, Thi mé ra nhở bộ hoa cộc lầm (im lụa lả, lán áo dinh vào da thịt trảng ngời. Chi nom như gái 20. Tỏi có cảm giác Tùng đang sa vào cái bậy với những bừa liệc ngọt ngào của dông quê, Họ quần vảo bún ốc canh cua, cháo lươn của vùng Cầm Lý Lục Nam.
Và thứ bẫy dịu đảng hơn là làn áo mỏng manh tôn lên vóc dáng ngời ngợi của chủ nhà, lả máng da trảng trệo, khcu gợi cùa mảng ngực cổ tinh ló lên trên khoảng J trổng nơi cổ áo.
Dù sao tôi cũng không có thời gian ghen bóng ghejjn| gió bới quyết dịnh của Thị dà sớm đẩy tôi vào khu Giảo viên ở dây gọi đùa dó lả khu dê, bởi hâu hết các cặp vợ chồng trong lảng đều tảo hôn và đều tan vỡ nhanh chóng. Các ông chông bị vợ bỏ hoặc bò vợ có (âm trạng háo gái tạo nên thứ làng quê đầy rẫy sd khanh.
Thi tiễn tôi bằng một câu nói lâm ly. Em xuống khiH B cùng phải giữ mình cẩn thận. Chị tin tưởng ở em. TôỊr thầm cảm ơn bộ mặt nhân nghĩa của chị. Bụng chị muốn! tôi đi lắm nhưng cứ giả thương giả xót
Tôi theo con đường ngoằn nghèo cỏ tranh và cỏ may ri rít quấn đầy ống quần. Lớp tôi được giao làm chủ
nhiệm có thứ hạng nhất từ dưới lên: học hành kém nhất; nề nếp kém nhất, nhếch nhác bê tha nhất.
Đúng là cảm ơn tuổi trẻ đã cho tôi niềm tin, đã cho tôi trí thông minh và niềm kiêu hãnh trong suốt chặng đường học tập, đã cho tôi sự xinh xắn uyên chuyển để vượt qua mọi thấp hèn. Tôi chọn cậu lớp trưởng là mục ! tiêu chinh phục. Cậu đã làm thất vọng các giáo viên chủ , nhiệm lớp trước. Họ không chịu nôi một cậu bé xâc xược, ăn mặc rách rưới, thiếu giáo dục của gia đình, không chịu nổi căn nhà thấp bé, lợp bờ rô nóng hầmj hập. Cậu bé chắc bất ngờ trước sự có mặt của tôi. Đón I tôi là một không khí tẻ ngắt, là chiếc chõng che xộci sệch; là căn nhà bẩn thỉu như vô chủ, quần áo vứt bìral bộn. Tôi biết mẹ cậu đi làm thuê rồi ở luôn nhà ông chù giầu có. Bố cậu lấy rượu và số đề làm vui. Cà buổi sánl không có ai về khiển tôi vô cùng hoang mang. Đợi chu nhà tôi đã giúp họ khối thứ, đầu tiên là vệ sinh, quét dịn I sau một tiếng, căn nhà như mới hẳn. Tôi kiếm mấy đoạril dây căng dọc tường, quần áo được gấp cất gọn gàng.l Tôi xem xét một lượt, tựa người kê biên tài sản, vại gạo trống trơn, soong nồi lủng củng lăn lóc trong buồng, cái I cặp của cậu cùng rách nham nhở, duy nhất 1 quyển vở ghi tât tật các môn học với chữ nghĩa nguyệch ngoạc. Trời ơi tôi sừng sốt gạo chả có, bố mẹ cùng vạ vật thì cậu còn thiết gì chữ nghĩa. Tôi chợt phát hiện cặp mắt thập thò qua khe cửa.
– Này Long! Tôi dến thăm mà em không tiếp tôi sao?
Cậu bế mọi khi xấc xược là thế, giờ ngậm hột thị.
1 Cô cùng dám đến nhà em !
Cậu tròn mát ngạc nhiên, mấy cô trước đều cỏ ác cảm với cậu. Một cô bị ngã vào bẫy tự tạo ngay loi vào cổng, quần áo, xc pháo bê bết bùn. Cô thứ hai bị bố cậu giờ trò nhưng khòng thành.
Tôi gọi hàng xáo đổ vào chiếc vại chổng chơ mấy cân gạo, rồi tôi dặt chiếc cặp còn mới cùng mấy quyển vở chưa dùng lên chỗng.
1 Cô tặng em mấy thứ này đấy. nếu ở hoàn cảnh em chắc cô cũng không thể học được, nhưng em cố lên nhé.
Cậu bé nhìn những vốc gạo trắng tinh, nhìn các thứ trên chõng.
– Em chưa gặp ai tốt như cô. Các cô khác chỉ biẻt mắng em, phê bình em là hồn xược, bẩn thỉu.
Cậu bế lén ra ngoài như muốn tìm kiếm thứ gì. Hình như trong tay cậu là 1 xâu cá. Tôi đang đoán non đoán già thì một cánh tay choàng lấy tôi, bàn tay kia gân guốc
lúm chật ngực áo. Tôi nhanh chóng hiêu ra người dàn ông bị vợ bỏ đang lên cơn. Cậu bé vọt đên túm vạt áo lỏi đánh soạt phơi ra mảng lưng cháy bẳn thiu.
• Bố không được làm thế !
Người đàn ông sững sở trừng mắt nhìn con, anh ta vụt ra cống lẩn vào sườn dôi trước mặt.
Sáng ra tôi hộc tốc đạp xe về khu Al. Tôi sẽ trút giận lên Ban giám hiệu; răng các người lửa lọc dưa một đứa con gái vảo hang hùm; rằng chỗ khó nhất thì các người nhường. Tùng nhìn tôi bối rối, anh dã đoán ra tất cả.
– Chúng nó lảm gì em chưa?
– Anh muốn chúng nó làm gì tôi phải không? Tôi hiểu bụng dạ các người lắm rồi.
– Anh tin em. Bởi em là người bản lĩnh.
Tôi đã nguôi nguôi
– Thẳng bẻ xô vào bố nó, giật tung chiếc áo duy nhất trên người anh ta. Khổ, chó cán áo rách. Rồi em phải cho anh ta chiếc áo khác vậy.
Cô hiệu phó làm ra vẻ lo lắng.
Chiều, Thi đến. vẻ mặt nhu người hảo tâm. Chủ nhật trường văng như chùa bà Đanh. Chi có ba chúng tôi trong căn phòng bé nhỏ. Thi bầy biện các thứ điểm tâm lên bàn, tay vung vẩy tờ giấy nho nhỏ. dáng vẻ Thi là phong độ của bà chủ nhà, từ tốn chủ động. Thi yêu cầu chúng tôi ngồi im lặng đối diện rồi đột ngột tuyên bổ hai chúng tôi là vợ chồng. Tôi dãy lên. Chị giơ tờ kết hôn có đấu uỳ ban đò chót khiến chúng tôi chết lặng đi. Sau tôi mới biết chị kiếm đâu tờ lưu không và buộc chúng tôi chơi trò vợ chồng.
– Các người không đồng ý thì kiến nghị đi.
Hai chúng tôi nhìn nhau đắm duổi. Dù biết đây là trờ đùa, một thứ trò êm ái nhưng không ai dám bác bỏ.
– Vậy là đồng ý rồi! Thi long trọng kết luận.
Cô chia cho mồi người 1 ly rượu rồi tạm biệt Chiếc xe mấy phút sau đã lẫn vào hàng bạch đàn xanh mướt.
Chúng tôi chìm trong thứ hạnh phúc thực, dịu êm. ỊAnh hiệu trưởng của tôi không còn nghiêm nghị. Anh choàng lấy tôi. Bàn tay cuống quýt. Tôi lặng yên cho anh bóc dan lớp vỏ cốt tông mềm mại trên người. Cả tối chủ nhật đó chúng tôi đắm chìm trong đáim cưới. Chi cỏ
những VI tao nhấp nháy chòng chọc nhin chúng tôi; chi cd 4 btK tuông ấp ủ hạnh phúc; chi có những ô kinh uali tam vá háng của trong kính ngoài chớp dju dáng bếp vệ Pỉiãi. Đém nay tôi dã liều lĩnh vượt qua nhũng điẻu cấm ky cùa hãng xóm, liêu lĩnh hứng chịu điểu ong úểag ve di lỉnh trọn vá nuôi nấng giọt máu cùa anh.
Rói tói có triộu chứng nôn oẹ, dấu hiệu muôn dời ctu các bã mự. Sau chuyén công tác khu B. Tùng [hướng xuyôn chăm sóc tôi. Anh đặt vảo tay tôi phầnỊ kiong tháng của anh.
– Em dạo nẩy trong xanh đấy, bổi dưỡng thêm vào.l
Chúng lôi còn dang du dây. thi cô hiệu phó bướd vảo. Quầ thật tôi cùng bất gặp cô ói khan vài lần. Khôngi hiểu cỏ có với ông dại ti hay với Tùng. Tuy vậy cô với tôi một cách rõ rệt.
Các bạn còn phân vân gì nữa. Người ta đã làm hai lẳn đường qua làng các bạn. Cái cầu Đôi án ngữ bao mổi tinh đã được giải phóng.
Tôi không tin ở tai minh. Thi ra hôm dỡ cầu Đỏi’ củng là hôm tỏi trao thân gửi phận cho anh. Và con đường nối hai làng tôi sỉ chở đầy hoa, chở dầy những eương mật rạng ngời của bao cặp gái trai.