Ấp cầu Đôi

Văn An - Sinh năm: 1949 - Nguyên quán: Trang Liệt - Đồng Quang - Từ Sơn - Bắc Ninh - Hội viên Hội văn học nghệ thuật tỉnh Bắc Ninh

Chung phòng với tôi là Yên, một cô gái mà cánh phụ nừ cũng không chán mất. Cao ráo, chân dải, thon thả, gương mật sang trọng. Cách nhìn nửa như hoậ l đồng, nửa như kiêu kỷ. Tuy nhiên, Yên sông rất vui, I đâu cũng tỉm được nguồn dí rỏm. Ví như chuyện côj giáo nọ xuống tận tỉnh mua được cái quần xịn… Khen 1 đấy nhưng lại bảo áo quần có công phô diễn bộ mông của chủ. Yên sống thẳng thắn và mạnh mẽ khiến cánH đàn ông có chút lả lơi cũng phải chờn. Hôm Yên mói đển nhận công tác ngôi trường cằn cỗi này, anh Hiệu trưởng đã chết chìm ngay trong cặp mắt vời vợi của cô. Anh từng dăm đuối trong những đêm thi hoa hâu, cái] máy ảnh tinh tường từng lia trên những thân thể ngà ngọc mà chưa ai được như Yên, Yên đến cả rùng sắn trung du chết lặng, cả cánh đồng cát thổn thức như chua1 từng hứng chịu vẻ đẹp dịu dàng và lộng lẫy. Chịu trận vần là anh Hiệu trưởng đa tình. Anh đang đánh mất vẻ táo bạo, vẻ dẹp khiến anh không còn làm chủ mọi tinh huổng. Trường anh sở hữu hàng chục giáo viên nữ. Hinh thức không cỏ gì nổi bật nhưng họ mang dền vẽ dịu dàng, nữ tính cho cả tập thê. Anh không lạ gi họ và anh chinh phục họ một cách dễ dàng. Ở anh, một khối kiến thức đa dạng, sâu sắc, các tiết dự giờ tôi lúng túng trước những pha bắt bài không chê vào đâu dược, tôi đoán Yên làm anh choáng ngợp ban đầu, còn về chuyên môn chắc anh sẽ đánh đổ vẻ tự tin nơi cô giáo trẻ tuổi này. Quả nhiên, cuối kỳ một anh đã thu nạp hết vẻ khinh khỉnh ở Yên. Anh kéo cô lên đồi, khi chiều xuống quả dổi xanh ngắt đang chuyển màu tro xám. Cánh rừng càng xoã tóc xào xạc, đưa đẩy nhừng làn gió nhè nhẹ trùm lên vùng đồi. Lần đầu tiên Yên được anh Hiệu trưởng săn sóc bộ ngực nhu nhủ, mây mẩy, Yên cứ dể mặc anh vần vò, mát xa. Anh nói anh yêu Yên, yêu tất cả mọi thứ trên người từ đôi guốc đến bước đi, từ đôi tay đến cặp giò tròn trịa, từ ngấn cổ trắng tinh, từ ánh mắt vời vợi.

Yên đã kể lại cho tôi cuộc vãng cảnh đồi bạch đàn, Yên nối cô cảm thấy hạnh phúc. Tôi và Yên vốn dân Đông Ngàn nên chị em quý nhau lắm, có gì vui buồn đều san sẻ cho nhau. Song tôi không muốn đập tăt niềm vui đang bừng nở của Yên đang bị mê hoặc bởi gương mặt thanh tú, bởi vóc dệrtg cao ráo, bởi khôi kiên thức sâu xa… Đang trở thành hố đen cuốn hút tất cả. Khả năng chinh phục phái yếu của anh quả là tuyệt với.

Nhưng thôi, tụm gác chuyện anh Hiệu trưởng chủng la còn bận một cuộc dã nguại thú vị. Yên mời tôi đên thăm gia đinh cô.

Mới sáng, sương mù nặng nề bao phù vùng đồi núi vâng tanh. Con dường nhở chơi vơi, hai chị em cưỡi ị chiếc xe 81 phun khói mù mịt. Con đường đỏ ừng dẫn chúng tôi chui vào cánh rừng rậm rịt. Cây côi xù xì, già nua xếp chồng chất nên vệt chi nhỏ xíu. Nắng trở nên hiổm hoi. Tuy nhiên, chúng tôi đã nhận ra lối đi, tuy nhò 1 nhưng nó vẫn len lỏi qua những vạt rừng âm u. Cây cối đan vào nhau chàng chịt từ bao giờ. Cái hầm ngầm mà chúng tôi đang đi bồng bật sáng. Nắng mới chỏi chang khi hai đứa ra khỏi cánh rừng. Một thung lũng ngập nẩng, ngập lúa và sắn chặn đứng mũi rừng. Một bản lảng nhấp nhô nhà cửa, tầng trệ của người kinh và nhà sàn của người thượng chen lẫn. Ai đã đặt một bản làng bình yên giữa rừng hiểm trở và tiềm tàng hổ báo.

–                      Nhà em đây

Yên reo lên chi ngôi nhà mái lợp ngói phẳng phiu. I Nêu Yên không giới thiệu tôi đã tường người đàn bà I chủ nhà là chị cô. Bời trông bà trẻ lắm, da trắng, má ừng Ị như má con gái.

–                      Cô là dân khai hoang cháu ạ! Bà tự giới thiệu – Lúa má, ruộng nương ở đây hơn hẳn vùng xuôi, nguồn nước rất thuận lợi, lúa và sắn mọc thoải mái.

–                      Bà có vé kiệm lời lắm, bù lại dáng di rát nữ tính, nhưng con mát tôi không thê quên đó là cặp mát toà ánh răn rỏi, kiên quyêt, con măt của người từng trải, gian nan. Sau này, tôi mới biêt mẹ con Yên là nhân vật chinh của lời nguyền, nỏ đã chặn đứng tinh cảm cùa bao cặp gái trai.

–                      Ngày ấy, bà còn là cô gái tuổi như Yên, một cô gải trẻ trung, chì hơn trệ con một chút đã bờ ngỡ vào cuộc sống vợ chồng. Non nớt, vụng dại, hứng chịu bao điều ấm ức. Nào điệu, nào ra ngắm vào vuốt, nào là lười chảy thây… Khi đứa con ra đời thì mọi điều ong tiếng ve trở lên đậm đặc khiến họ không thể sổng chung. Họ chia từng ngày trong con. Cho đến hôm cuối tháng, Hằng chợt nhận ra trong bọc tã lót của con có tập tiên lớn, chồng Hằng đã gói ghém bọc tiền dấu trong bọc đồ cùa con. Thế là đã rõ, thế là đã rõ ngày mai anh ta sỗ không có mặt để nhận con về nuôi, không có hẹn hò, không có chung chạ. Cái anh chồng dại khờ kia không biết mình chia tay một người vợ ngọc ngà. Có thê anh đi hết cả vùng Kinh Bắc cũng không kiếm đâu ra.

–                      Hằng ôm con, ánh mắt cô đanh lại. Cuộc sống thế mới gọi là cuộc sống: Đa dạng, muôn màu. Sô phận con người cũng thế. Có khi đỏ như gấc, êm như nhung. Còn Hằng cuộc sống chông gai, đen đủi bắt đầu chụp lấy cô, xiết chặt cô. Chỉ còn hai mẹ con. Chi dựa vào mẹ bông mới sống nổi. Ngược lại chỉ có bống mới vực được mẹ

đúng lén. CA xiết chặt bống con, mặt như chạm phái gi61 báo lé buốt, mái như chạm ảnh lửa của nắng trira. |UJ lũi. bé con di. cô không biết minh đến dâu. Phó mặc cho con dưỡng, phó mặc cho dòng người trôi dạt cuốn mẹ con Hãng vé phía trước. Rời khỏi thôn Thượng noi đem một chút sung sướng thôi nhưng dây đoạ cả dời khố dau. Di lên xe rồi xuống xe, rồi lại lên xe xuổng xe. Măi dcn khi cỏ người rót vào tai: “Chị vê đâu dây?” – Người khách có vẽ ái ngại trước hoàn cảnh người dàn bà và dứa con nhô. Cô giậl mình ngơ ngác, chiều đã đem sậm,] những dây núi sầm màu dồn ngay trước mặt “Tôi khôngl nhớ rõ” – Cô lủng lúng, “Hay chị vê tạm nhà tôi vậynj Như vớ dược cọc. Hẩng ôm con lầm lũi theo ngưòii khách vè nhà.

Mẹ con Hằng ngủ li bỉ, mỏi mệt cả thể xác lẫn tii thần, cô trải qua cơn ác mộng. Hằng mơ màng khi tiếng trao dôi ngoài hiên.

–                      Ai ngủ trong phòng đấy?

“Dạ! – Tiếng người khác trẻ hom – Con đưa mẹ oể người phụ nữ lạc đường về nhà.

Tiếng bước chân xa dần, lát sau đôi dép loẹt qus vang lên, một gương mặt già nua hiện ra.

–                      Ông chủ bảo mang cho cô mấy cải bánh mỳ.

–                      Dạ! Cháu cảm ơn bà. Bà là ô sin ở đây sao?

Nước da nâu xạm với những nếp nhăn tụ dẳy đuôi mát. khoé miệng, gương mặt cùa cánh dồng khô cẩn. của mùa màng thất bát, của cuộc đời gian truân. Bà kể không mấy ai đi làm ô sin lại sung sướng như bà. Một ông chủ giàu có thoáng đãng, ông là xếp của một tỉnh rộng lớn, rất nhiều quyền lực, nhiều dinh thực rải rác khắp những vùng đất đẹp. Thật ra. sau Hằng mới biết bà chính là vợ của ngài Chủ tịch, vì bà vừa già, vừa xấu tự nhận cái danh phận kém cỏi kia. Nguyên do khi xếp là một cậu bé xíu, bố mẹ cần người làm liền’cưới cho xếp một người dàn bà nhiều hơn hàng chục tuổi. Bà vợ già trăm lần đàm đang, ngoài việc dồng áng còn phải tắm táp, giặt giũ, quần áo, sách vở. Bà vừa là vợ, là mẹ, vừa là người ờ cần mẫn trong gia đình. Khi xếp mới hết cấp II vừa tròn 14 đã được bà dạy cho cách làm đàn ông. Bà lột trần xếp bế xếp bồng bềnh trên tấm phản thịt trắng nhễ nhại. Đà ấn cái của xếp vào cái của bà, khiến xếp lần đầu tiên trút hết sự sống trên thân thể hoành tráng của người vợ già. Dù sao, xếp cũng là người đâu tiên trong 64 tình thành bước lên ngôi vị người bố giữa năm 14 tuổi, vẫn ở tuổi khăn quàng mà xếp phải lao động quá sức. Người xếp dộc ra, xanh xao. Bà vợ béo bắt đâu nghiện xếp mới đi học về đã bắt vào nhà tắm, kỳ cọ, lau chùi rồi ấp ủ xếp như gà mái ấp con. Mãi đến khi học cấp III, ở nội trú xếp mới thoát cảnh lao lực. Bù lại xêp học giỏi, con dường sự nghiệp đỏ như son khiên xêp từ

một anh công chức sau mươi năm đã lên quan nhất nhì tinh.

Người đàn ông xuẩt hiện, trông ông đáng tuổi con bà lão. Da trắng, cao ráo như một thư sinh. Ông trẻ hẳn nhờ bộ âu phục gọn gàng, sạch sẽ. Vừa đặt chân hết cầu thang ông đà bị loá mắt “Trời ơi, trẻ thế kia mà đa có con” – “Dạ! Chào ông chủ, mồi người một cảnh ông chủ ạ”, “cô có muốn là ô sin cho tôi không?” – xếp dã nghĩ đến viễn cảnh chiếm đoạt mẹ đứa trẻ, “Dạ! làm ô sin thi em không bao giờ”. Cô rút tập tiền “Em muổn làm chù của một trang áp”. Người dàn ông có vẻ ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy những tờ bạc quý thỉ xếp hiếạ không có gì quá đáng. Mươi ngày sau xếp đã biến CÔỊ thành bà chủ cùa một vùng thung lũng phì nhiêu.

Hằng cảm ơn ông ta nhiều lắm. Không ngờ cô được sở hữu một vùng rộng lớn khiến Hăng đờ ra, lúng túng chưa biết xoay xoả ra sao.

–                      Tôi cho cô mượn bà xã đấy. Bà trông con Đổng thỉ hợp lắm.

–                      Vậy ai nấu nướng, giặt giũ cho ông? Hầng chổng chế. Bà vợ xếp sau mấy ngày đã mò đến lán trại mới cùa mẹ con Hằng.

–                      Ông lấy cớ đuổi bá nguầy nguậy, răng bà đển giúp cô đang quá khó khăn, non nớt, thiếu kinh nghiệm, chưa từng quản lý bao giờ.

–                      Cháu sẽ trà bà bao nhiêu nhi?

–                      Ta là vợ xếp tỉnh, cô không đù tiền trả đâu.

Bà Tuân không cần giấu giếm địa vị ngất ngưởng cùa mình. Cái Bổng dang ngàn ngặt khốc, vậy mà ba vừa be nó đã nín ngay. Nỏ như cảm nhận tình cảm thân thiết của bà. Bà già trước chồng. Chẳng mấy khi được Tuân mảy may chăm sóc, giờ đến nán của mẹ con Hăng bà thích thú lắm. Bà sống trong nhà Tuân như cái bóng cô độc, buồn tẻ, ăn bao nhiêu không thiếu, tiêu bao nhiêu cùng vừa. Chì có chiếu giường cùa vợ chồng bà đã đóng băng lạnh lẽo, im ắng. Chăn vẫn y nguyên, ] chiếu vẫn y nguyên… Hàng chục năm nay chưa hề có i một cuộc vật vã trên chiếc giường gụ sang trọng này. I Đến lán mới, bà không còn phải trong cảnh chồng mình I và các em thư ký lỡm lờ, không phải trong chúng vụng I trộm bấu véo nhau. Nhưng mà “Tiên trích kỷ”, bầu ngực! của bà héo khô thùng thẹo, vùng bụng, vùng mông chảy 1 ra những nép nhăn nheo kênh rạch. Bà đâu còn sức lựcl để hút lấy Tuân, hút những đêm hoan lạc. Tất cả rời xal bà, giờ thì bà coi Hằng như con, Bổng như cháu. Bà đon đả, hít hà em bé, lao động cực nhọc từ nhỏ nên bà thạo 1 lắm. Bà phân công, cắt đặt, thuê người, ấp của Hằng tuy mới nhưng đã vào việc ngay. Bà quy hoạch từng vùng, trồng gì, cấy gì, Hằng chì biết vâng, dạ chứ thực sự ra cô chẳng biết gì về nông nghiệp và lâm nghiệp. Bà Tuân quả là một kiến trúc sư thực thụ. Đâu là kênh dẫn nước,

dáu là vùng cây thuốc, đâu !à vùng cây lương thực… rồi lán trại cho người làm thuê. Bà Tuân tiêng là trông con, làm thuê cho Hăng, nhưng bà mau chỏng đóng vai ba chủ trang trại, đóng vai bà mẹ hờ đáng yêu. Hằng làm mẹ lơ ngơ, làm chủ cũng lơ ngơ, bù lại còn có sắc đẹp Ị trời ban tặng, gái một con làm xao xuyên bao cặp măt. I

–                      Hai mẹ con ta – Bà Tuân đã thay đối cách xưng hô tự bao giờ – Hãy đi thăm trang trại một buổi.

Hằng đồng ý luôn. Cô thầm cảm ơn số phận đã choi cô bà mẹ quý giá. Hai người đàn bà bât hạnh, mộtl chồng bỏ, một chồng chê sát cánh bên nhau tạo thành] một cuộc sống ấm êm. Họ mới đi được một mươi phút đã chìm trong hàng cây lúp xúp, xanh ngăn ngắt. Mặt bài Tuân rạng lên:

–                      Con biết không? Chúng ta đarig đi trong vùnfl thuốc quý. Trời ban của đấy. Có lúa sẵn để ăn và thuốcỊ dường bệnh, chỉ tiêu và làm giàu. Bà chỉ cho Hăng « vàn cây um tùm, mọc len lỏi nhưng lại cỏ sức đẩy lùil bệnh tật hiểm nghèo.

Hai người dàn bà đi thăm lãnh thổ của mình trọn’ một ngày. Đất cát, ruộng nương, rừng nhấp nhô trải rộng trước mắt họ, khơi gợi bao nhiêu dự định. Bà Tuân bảo Hăng lấy người dưới quê lên, đưa những đặc sản núi rừng chào bán ở các thị trấn thị tứ.

Một trang trại mới nổi trong vùng khiến nhiều người biết đến ấp cô Hăng. Khoảng trống trước cổng khang trang vô tình trở thành nơi mua bán, trao đổi. Khách đến bán cũng có, mua cùng có, giầu có, nghẻo hèn có cả, đủ thành phần. Sáng ấy, mây mù hiện lên, đục ngầu như sữa, một người đàn ông xuất hiện. Cao gầy, đen đúa, chỉ cỏ cặp mắt và dáng đi là nhanh nhẹn. Hắn hỏi thăm chủ trại. Đà con chỉ căn phòng sang trọng nhất. Hấn gõ cửa, lịch sự như dân Hà Nội. Gặp Hằng, hắn như một cái máy xổ ra, nào hắn là vua mèo, quản lý toàn bộ khu vực vùng sơn cước, trong tay có đội đặc nhiệm hùng hậu thu phí các cơ sờ sản xuất… Hằng ngơ ngác. Từ khi cô đặt I chân lên vùng sơn cước hùng vỹ đem lại cho cô sự ấm I áp của núi rừng, của vợ chồng ông bà Tuân. Một ngàỵl bà Tuân về giỗ mẹ chồng, Hằng đã phải đối diện với 1 một bộ mặt sần sùi -những mụn cá, sần sùi những vẩy] nến, gương mặt tối sầm toả ra nỗi đe doạ ma quái.

Hằng bị một cú sốc tước hết hồn vía. Trước kia sợ| đói, sợ cô đơn, nghèo túng, giờ nỗi đe doạ gắp ừăm lần.l Khi bà Tuân đi ăn giỗ về, tay lủng củng gỏi quà thì’ Hằng mới bớt lo.

–                      Con sao đấy? Mới vắng có một ngày mà đã rối lên rồi – Bà Tuân lo lắng.

–                      Dạ ! Cỏ người tự xưng là vua mèo đến hắn doạ con sợ quá. May mà bà về kịp.

Bả Tuân vẫn binh tĩnh như không. Bởi bà đọc thuộc tất cả những diều hay dở ở vùng sơn cước này.

–                      Con cứ yên tâm. Mẹ con mình cứ chinh chu làm ăn đi. Còn chuyện rắc rối mẹ biết người giải quyêt là ai rồi.

–                      Bà bảo sao?

Con chậm hiểu đấy. Chỉ cỏ ông Tuân, con hãy điện lên cho ông ta, những việc hệ trọng như thê ông ta giải quyết êm.

Lại phải nhờ đến thần đèn. Bởi từ ngày đặt chân ịêd vùng đất này cô cần gì được lấy. Biết ơn Tuân lảnu nhưng lần này máy của Tuân vẫn tút., tút vô vị.

–                      Con phải đến gặp trực tiếp. Dù sao chúng ta cụm phải thể hiện sức mình.

Hai mẹ con bàn bạc, xem ra Hằng phấn khởi lắm. Bài Tuân già với chồng thôi. Trên bốn mươi, nước da đỏ thắm, cặp chân tròn to, vẻ thô thiển nhưng đầy uy lựci Bà đi đâu cũng phăng phăng nhanh nhẹn. Ổng Tụm được tiếng quan tâm đến Hằng, cho vợ giúp nhưng thựcị ra ông đẩy bà vợ vừa béo, vừa nục nịch sang địa bàá khác. Dầu sao thì bà Tuân cũng rất hài lòng. Tiếng là I sin di ở nhưng việc trang trại bà Tuân thâu tóm hết. bà gọi Vua mèo đến, trong phòng khách trang ấp, ông trùn sơn cước ngồi lọt thỏm trong bộ Quốc Triện. Hắn cầm cái phong bỉ chứa 500 đô lạ, gương mặt mềm nhũn, nở một nực cười méo mó. Cái phong bì đã tước đi dáng vẻ

ngô ngáo của vua mèo. Và khi biết bà Tuân vợ xếp tinh thl hắn nhùn mặt ra. Hăn anh anh em em với cô chú trại như quen biết từ lâu, răng khi nào gặp khỏ khăn cứ điện lên cao nguyên, anh sẽ phóng xuống ngay.

A Tứ là một ông vua từ một vụ đi săn bất thành, hắn bắn nhẩm vào một tiều phu khiến hắn lĩnh án 10 năm tù. Măn hạn, hắn trở thành một kẻ lì lợm, độc ác. Hấn tiến hành những vụ buôn bán, những vụ bảo kê đem lại nguồn lợi không nhỏ. Những cơ sở mới nổi như ấp cầu Đoi đều được Tứ chăm sóc. Hắn đến, vừa thăm dò, vừa bao che, vừa đe doạ khiến các ông chủ, bà chủ ngoan ngoãn cởi hầu bao. Tất nhiên không phải nơi nào cùng thuận buồn xuôi gió. Họ tung ra hàng trăm lý do khước từ sự bảo trợ bất đác dĩ của hắn. Những tưởng hợp như thế, Tứ lạnh tanh, tay đút túi đủng đinh rút lui. Hôm sau dã cỏ chuyện, nào mất trộm, nào hoả hoạn, nào đổ vỡ, nào ngã xe, vỡ lốp, sa hố… đủ hiểu. Tóm lại không làm ăn gì được. Ấp cầu Đôi không nằm trong trường hợp ấy. Bà Tuân rộng rãi, cởi mở, ứng xử hợp lý khiên trùm sơn cước không chê vào đâu được. Hằng dịu dàng, quyễn rù. Bao nhiêu năm tù đầy, rồi mưu sinh, A Tứ bắt đầu choáng váng trước một sức hút diệu kỳ. Xưa nay hắn chỉ quen cộc cằn, nhừng dộng tác cứng rắn, mạnh mẽ, những cú đấm, nhừng cái đá, những tiếng quát tháo văng ra đủ mọi thứ. Nay hắn chỉ biết mờ to mắt ngắm làn da trắng mịn lấp ló qua cổ áo, ngắm nhừng đường cong trên thân thể trẻ trung của cô chủ.

Hăng cứ tưởng năm trăm đô có thể đuổi được A Tứ đi khỏi trang trại. Hắn đánh hơi những nguồn lợi, những món quà. Vi thế hắn cứ lảng vảng, dăn bữa, nửa tháng lại đường đột ngồi lỳ trong khách trang trại, cả ngươi hấn xông xặc mui bò hoang, ứ đặc phòng khách. Han đã cỏ vợ nhưng cỏ lẽ cô ta không chịu nổi sự bẩn thiu và đòn roi cùa hắn. Hắn lấy vợ như lấy một người hầu, suối ngày bà ấy như một cái bóng. Đi làm ngoài nương bâiị về nhà cơm cháo, giặt giũ qua một ngày. Cơm muồn hán cũng đánh, ít thức ăn cùng đánh, giặt không sạch cùng đánh. Tóm lại cô chì là kẻ nô lệ không hơn không: kém.

Mãi khi bà Tuân chi chiếc phong bì tàng tàng hắn mới chịu rút lui, trả lại phòng khách mùi dân dã của núi rừng. Hằng bàn với bà Tuân trông nom nhà cửa để d lên tinh trực tiếp gặp xếp. Chì có Tuân, thần đèn của cô giải quyết vụ này.

Con đường chạy vắt vẻo sườn núi. Hằng đi trong tay cố chiếc nỏ và dao quẳm, y hệt dân núi chỉnh gốc. Cô di nhẹ nhàng như một chú mèo rừng. Mấy năm cô đã trút bỏ vẻ yếu mềm của dân đồng bằng, trút bỏ vẻ liễu yếu đào tơ. Cuộc sổng là ông thày dạy cô phép ứng xử hợp lý. Tiếng xào xạc cùa rừng già đủ làm cô phấn chấn, tiếng gầm gừ xa thẳm cùa muông thú làn cô dạn dày và1 cảm nhận sự hoang dã đẹp đỗ cùa núi rừng. Thi thoảng, một vài chú thỏ với bộ lông trắng tinh vụt qua, ngắn

ngùi và nhanh nhẹn như một tia chớp, bên thung lùng một cặp trâu đen mốc mải mê gặm cỏ. Chú trân đực to lớn đa tình cứ hít hít bộ lông mịn màng của con trâu cái rồi bất ngỡ nó vươn nửa thân mình đồ sộ phủ lên bạn tinh. Bất giác Hăng nghĩ đến ông chủ đang bị vây hâm bởi các em thư ký. Làm sao ông còn mở mắt đến cái ấp vất vả cùa cô nữa. Ngôi nhà xếp đồ sộ án ngừ ngay ráp đường, tuy không có mặt bà chủ nhưng ngôi nhà vẫn sáng sủa, sạch sẽ. không khí ngôi nhà không thế mà lạnh lẽo. Bà Tuân dã thu xêp một ô sin cùng tàng tàng như bà dến trông nom quét dọn nhà cửa. Bà ở dưới quê lên, nghe Hằng nhắn nhủ lấy người làm là bà lên liền. I Bà mời Hằng xơi nước, mời Hằng ăn cơm và hỏi Hằna lên có việc gì. Hằng gọi là thím Tự họ xa với cô. Thím đang đóng vai một bà chủ. Hằng còn nhớ một bà thím cù kỹ bởi bộ nâu sồng, vá víu chằng chịt, nước da hơi mọng bởi ao làng. Gái làng có một thời chuyên tăm ao nhờ cái váy đa năng kéo lên hẳn ngực, cứ thế lôi ùm ùm xuống ao. Thím Tư cùng vậy, bổn mươi tuổi, chửa cơ ma nào dòm, thím cử trật hẳn bộ ngực trinh nguyên căng mẩy rập rềnh trong làn nước xanh biếc. Thím vẫn I là cô gái già hừng hực sức sổng, hừng hực ham muôn. Trai làng thời đó cứ ngoảng đi vì chết trận, vì ốm đau. Còn sót chàng nào thì rệu rạo, không chứng nọ thì tật lia, cỏ anh tỏ tình với thím, ngủ với thím mà lăn lóc như một khúc gỗ, thím vẫn nguyên không hề sơ sểnh, vẫn là gái thuở nào. Buồn, thím bỏ về, bộ áo nâu sông nặng nê

mụn vi bao kin những ham muổn một đời con gái Thím lên Áp cẩu Đôi, mới nhận thấy bà Tuân đã nhận ngay. Thím lam lũ, thật thà. Đến ấp mới, thím như đưộc rút ra khỏi cuộc sổng tủ túng. Nhìn thím, chiếc áo bó sát người làm khuôn ngực nổi phồng lên. Cánh áo cộc phơi ra cánh tay trắng trẻo và to khoẻ. Bà Tuân đã lột xác cho thím. Thím trở nên mới mẻ, khoẻ mạnh. Thím lau chùi, dọn dẹp suốt ngày. Chân tay chẳng khi nào nhàn hạ làm ngôi nhà bóng lên, gọn gàng và sạch sẽ. ông Tuân hài lòng lắm, coi bà như một vị tổng quẩn, giao trông nom toàn bộ dinh thự. Nếu so với bà Tuân, thím xốc vác, chăn vén hơn, công việc thím làm có phần hào hứng, về tuổi tác thím thuộc hạng đàn em, về thân xác phốp pháp trắng trẻo hơn. Bà dấu biệt chuyện lấy phải ông chồng “thái giám” mà cùng phải, cuộc lấy chồng của bà có cũng như không.-Sự va chạm với ông “Thải giám” càng làm bà khao khát. Những bộ cánh mông mảnh, màu mè cùng lúc cho bà rực rỡ và chau chuốt.

Mãi toi, Tuân mới về. Ông đã dự tiệc ở đâu đó; nhưng vẫn xà vào bàn ăn. Ở đây cỏ những món nhà quê đơn giản và hấp dẫn. Một ít chua me cũng làm bát canh rau’ngây ngất. Mấy con rô con cong ròn muốn tuột khỏi đầu dũa trắng ngần. Ông Tuân vui vẻ. Có khách mà bà làm dơn giản thế này sao?

Mắt ông chìm vào chiếc cổ trắng ngần của khách. Không phải khách mà là người quen cù của gia dinh. Họ

có duyên với nhau, sổ phận Hằng như tấm duyẽn choàng vào gia dinh Tuân. Có mấy ngày cô nương nhờ, ông hoàn toàn bị khuất phục trước con người bị chổng ruồng rẫy, đang mong manh quá, dễ vỡ quá.

Hằng thì khác, biết ơn, hoàn toàn biết ơn. Song cô cũng dần tự nhiên, dần hoà nhập với gia đình xếp Tuân. Ban dầu cô còn bác bác cháu cháu. Tuân gạt thẳng: Họ hàng gì mà cháu chắt, chúng ta gặp nhau không bổ trí, không sắp xếp, không mời mọc. Đỏ là số phận, Tuân cứ thao thao lý lẽ. Nhưng thực ra, nhìn đáng mỏng mảnh, yêu kiều của mẹ con Hằng, Tuân dã sụp đổ. Ông sằn sàng dáp ứng, sẵn sàng mang đến những thuận lợi.

Ba người cùng mâm Hăng mới cỏ dịp ngắm nhím ân nhân của mình. Cao to nhưng vẫn nhanh nhẹn. Cặp mắt trùng phù hợp tạo nên vẻ trấn tĩnh, điềm đạm, hàng ria nỏng xanh biếc… ông còn phong độ lắm, cuốn hút ắm. Với bà Tuân họ thành cặp vợ chông khập khiễng ihư chị em, như mẹ con. Họ vần giữ công thức vợ chồng êm ấm. Tất nhiên bà Tuân không lạ gì, không lám giận ông, họ vẫn tạo vẻ mẫu mực để răn dạy con ;ái. Tuy nhiên, bù vào khoảng trống gia đình, ông lao ựào cổng tác một cách mẫn cán. Ông xuống cơ sở nào ìhư muốn đến nghi ở đó hàng tuần, như thể quên đi bà vợ già nua. Xuống xóm, ông trở thành dân xỏm, dân dã, :huyện trò rôm rả, đá vài câu bậy bạ khiên ông hoà ìhập nhanh chóng với bà con. Nhiều phong trào được

ông phất lên bài bản, phong phú. Những buổi liên hoan tiễn ông về tính bở thành những đêm mật ngọt ngào Không thể trách ông hôn hít một vài cô gái trong xóm, âu cũng là chuyện thường tình ban thưởng những chuyến công tác hiệu quả mỹ mãn.

Bữa cơm đa tàn khi cơm canh đã nguội và vơi đi quá i nửa.

–                      Hằng có vấn đề gì? – Tôi biết mà. – Thế nào cũng có việc ta cùng bàn.

Bà Tư hiểu ý cun cút dọn mâm. Chân bà đá nhẹ làm cánh của phòng ăn khép hờ mặc cho cặp rổ rá tự cạp với nhau.

Ông dẫn Hằng lên văn phòng. Dây là nơi làm việc và tiếp khách, một cuốn sổ to tưởng bầy.trước mặt chửng tỏ chủ nhân rất coi trọng công việc.

–                      Nào em nói đi.

Tay ông gõ gõ cầy bút trên trang giấy, mắt lơ đãng] với người nối chuyện. Thực ra ông đang so sảnh, Hăng bỏ xa thư ký của ông. Cô ta cũng cao ráo như thẻ hiệnj sức mạnh, vùng cỏ áo rộng muốn phô diễn bộ ngực lồ lộ và mảng lưng trắng trẻo, ở họ hấp dẫn dấy nhưng vẫn thô thiển, vụng về.

–                      Cô quản lý giúp bà xã nhà tôi nhé! Đừng để ông nào tán tỉnh dấy nhé!

– Dạ! Ông cứ yên tâm – Hằng kể những khỏ khăn của ấp, đặc biệt là trường hợp A Tư. Mẳt ông nhíu lại, động đến thằng cha này là dộng dến tổ kiến lửa. Hẳn liều lĩnh “thu thuế” nhiều cơ sở. Thằng khón khiếp xua tan cảm xúc vui vẻ của ông với người Đông Ngàn. Lát sau ông lấy lại tâm thế ban đầu. Ông hứa với Hằng sẽ giải quyết dần dần bởi vụ A Tư cần cỏ thời gian. Rôi ông gợi ý con Hằng vào trường nội trú tinh, răng đứa con Hằng cùng như con ông cần bồi dưỡng, cần có tương lai nghề nghiệp. Ông muốn bảo trợ cô công chúa bé bỏng này. Mẳt Hằng sáng lên, cô đang lo con gái lớn lên, xinh xắn và thông minh với nhừng trò chơi trẻ con trong xóm, với những đất cát lem luốc. Cô nhìn ân nhân với lòng biết ơn tràn đầy. Ông như cha hoặc như anh trai mình. Song cặp mắt ấy sảng sủa và thông minh đang toả ánh nhìn, không phải ánh nhìn trìu mến của cha, không phải nét dịu dàng của bậc anh chị, mà ánh nhìn trong trẻo, tươi rói nhấp nhánh cười. Lâu lắm rồi cô mới chạm phải ánh nhìn thiêng liêng này, ánh nhìn ban đến cho người ta những điều lạ lùng khiến mặt cô ừng lên, xôn xao cảm giác ngày xưa. Chàng thanh niên mới lớn của nàng, anh ấy thật kỳ diệu. Yêu hết mình, Hăng còn nhớ mới bước chân về nhà anh, cô đã ngợp trong cái nhìn hừng hực của lửa của men. Cô không cản được cơn bão yêu đổ xuổng chiếc chõng trệ, chiếc chõng yếu ởt quỵ xuống nền đất mát rượi. Họ không cần giường, họ lăn trong vòng tay của đất, lầm lũi và dịu dàng. Chàng

tới tấp nghiền nát cô, nhấn chìm cố, cái đêm ấy dáng sợ vả tuyệt vởi.

Đột nhiên Tuân chạm vào tay cô, bàn tay nóng ấm vả to lớn Hằng cứ để nguyên cảm nhận sức nặng dịu dàng của tay ông, bàn tay của con dê già, im ắng, chút nữa thôi bản tay ấy sẽ lùa lên ngực cô, sẽ luôn xuống dưới bụng cô. Quy trình đó bỗng nghẽtì mạch. Bàn tay tự nhiên nhấc lên.

– Em tha lỗi chứ!? Gương mặt ông ngời sáng, ngay ban đẩu thấy mẹ con em nhếch nhác đã thấy mình như bị chiếm đoạt, bị thôi thúc, những việc làm của ta choj em như là trách nhiệm. Thế đấy, con người ta đôi khi cũng lạ lủng kiểu cách và diên rô.

Ông để đôi tay lên bàn như cậu học trò mắc lỗi, nom ông không ma lanh, gian giảo’như bọn trai làng. Hằng chụp lấy bàn tay to rám ấy từ từ đặt lên ngực mình. Côj cứ ấp như thế, truyền cho nó sức mạnh ấy và sự dạn dĩ. Ị

Cuộc tình không bùng nổ như cô tưởng. Tuân từ tốn, động tác của ông thận trọng nhẹ nhàng như sợ làm vỡ đồ thuỷ tinh. Ông bật hàng khuy trên hai tà áo cốt tông rực rỡ bao phủ người nàng. Vùng bụng, vừng ngực trắng trẻo, ẩn hiện nhờ cánh quạt mỗi lúc thổi tới khiến tà áo tốc lên, bầu ngực đã bắt dầu thon lại, tròn trịa như ngực thiếu nữ. Rồi cô chim di dưới sức nặng dịu dàng của người dàn ồng

ông vẫn làm cái việc mà cánh đàn ông vẫn làm. Có diều, ông không hối hả tàn phá, không hùng hục điên rồ mà từ tốn trân trọng người tình.

Chuyện của cô cháu gái với ông chủ bà Tự cũng mang máng biết. Bà ghen lên khi Hàng sờ hữu phòng riêng. Và bà thấp thoáng cảm nhận cô cháu gái đang lấn lướt vai bà chủ dinh thự. Bởi bà, lúc vô tình hỏi cô vu vơ như hỏi bà chủ, lúc ấy Hằng phì cười: Bà chính là chủ nhà ở đây chứ cháu chì là khách thôi, bà Tự chìa môi: cô đừng dấu nữa, cái bụng nhu nhú lên rồi.

Ý kiến bình luận